Chiếc Nhẫn Đi Lạc
Phan_57 end
– “Cứ để anh ấy vô trận cho rồi, biết trước chi vậy? làm
rách việc thêm mà có tránh được đâu.”
Câu nói đó như chứng tỏ sự thật là sẽ không “không sao” như Tùng nói, nhưng
theo Xuân thì nếu làm đủ những bước như trong phim đã làm thì chắc chắn không
có gì phải lo lắng cả. Nhưng sao mà không lo, cứ tưởng tượng cậu không mặc gì
đưa cái nơi khó coi kỳ cục đó ra trước mắt Minh Hàn thì còn gì xấu hổ cho bằng.
Trời ơi!!!!
– “Có thể động phòng bằng cách khác không?”
– “Anh mấy tuổi rồi mà mù tịt mấy chuyện này vậy hả? Anh già nhất trong đám tụi
em đó nha”
Đó là câu hỏi ngu ngốc nhất của cậu và nhận lại là câu trả lời bất lực của Xuân
chấm dứt mọi thảo luận về chuyện động phòng này. Tưởng tượng vật to lớn như vậy
có thể đưa vào nơi như vậy…trời! Cậu phải đi làm cái gì đó ăn để kéo thêm chút
thời gian, cậu cần chuẩn bị tâm lý thêm một chút. Anh Kỳ chắc chắn rằng nếu cần
phải làm vậy để cậu có thể là của anh, làm cho anh thoải mái thì cậu dù có chịu
vô cùng đau đớn cũng rất rất tình nguyện. Nhưng phải cho cậu thêm chút thời
gian chuẩn bị tâm lý đã.
Loay hoay một hồi hai người cũng ăn xong một bữa nhẹ, thực ra chỉ là chút sữa
chua và trái cây.
– Em thực sự không bị bệnh chứ, ngày hôm nay em mệt lắm rồi. – Minh Hàn lo lắng
khi thấy Anh Kỳ có vẻ mệt mỏi căng thẳng.
– Em không sao, chỉ là hơi…hơi căng thẳng chút thôi.
– Hay đi tắm chút đi cho thoải mái. Vậy sẽ dễ chịu hơn. – Minh Hàn đề nghị, anh
cũng cảm thấy Anh Kỳ căng thẳng quá mức.
– Vậy em đi tắm.
Nhìn theo bóng Anh Kỳ chuẩn bị quần áo đi vào phòng tắm Minh Hàn nhìn ra cậu
đang lo lắng chuyện gì. Anh cười thầm, người yêu của anh thật dễ thương, anh
hôm nay phải thật kiên nhẫn, thật chậm rãi yêu thương cậu, làm cho cậu tin
tưởng anh, làm cho cậu phải thực sự sung sướng và thoải mái. Anh cũng cần phải
tắm, mà cũng nên cùng nhau chuẩn bị từ từ chứ… tắm chung? Một ý tưởng không
tồi. Minh Hàn cười gian trá.
– Thực sự làm giống như vậy thì sẽ không sao chứ?…
– …Lỡ anh ấy không…không …không giống như vậy thì sao…?
Minh Hàn bước vào nhà tắm, anh không tin vào tai mình, anh vừa nghe chuyện gì
kì quái thì phải. Minh Hàn im lặng lắng nghe… người yêu anh trong đêm tân hôn
mờ ám gọi điện thoại cho ai mà phải trốn trốn tránh tránh như thế.
– Tôi thật không muốn đi ngủ chút nào…tôi sợ… – Anh Kỳ lại tiếp tục nói chuyện
không hề biết anh đã đến sát sau lưng.
– Cái này thì không được – Nghe câu trước câu sau đại khái anh liền hiểu ra vấn
đề. Minh Hàn cầm lấy chiếc điện thoại Anh Kỳ đang nghe và đặt vào tai mình, bên
kia truyền đến giọng nam ngái ngủ.
– Minh Hàn là kẻ lão luyện trong mấy chuyện đó, anh cứ yên tâm đi. Anh ấy làm
tốt hơn người ta là khác. Anh cứ leo lên giường nằm yên là được, chuyện còn lại
giao cho ảnh đi. Em buồn ngủ lắm không nghe điện thoại nữa đâu, một lát Vũ
Phong lại làm ầm lên thì em mệt chết người chứ không giỡn. chúc anh may mắn.
– Cám ơn, chúc cậu ngủ ngon.
– Hả? Anh Minh Hàn.
Không để Tùng bên kia kịp kinh ngạc vì nghe giọng mình, anh liền cúp máy nhìn
Anh kỳ vẫn còn sượng trân đứng nhìn anh rồi nhìn cái điện thoại của cậu.
– Em đó nha, không tin tưởng anh lại đi hỏi người ngoài mấy cái chuyện này. Anh
đâu có tệ đến nỗi em phải lo lắng đến như vậy, hay là em không thích…??
– Không….không…phải…em…em.
– Không thích anh chạm vào em sao?
– Không.
– Vậy không thích anh đi vào em?
– Không…
Theo từng lời nói Minh Hàn ép cậu từng bước từng bước sát vào bức tường, áp sát
vào người cậu, hơi thở anh phả trên mặt cậu nóng ấm.
– Em trở thành người của anh rồi, nhất định anh phải đoạt được em…cả linh
hồn.lẫn.thể.xác.
– …
Anh Kỳ nghe từng tấc da mình rợn lên, bao nhiêu ốc ác nổi hết lên. Cậu không
ngờ có ngày Minh Hàn có thể thốt ra mấy lời làm cho cậu đỏ mặt tía tai không
biết giấu mình đi đâu cho khỏi xấu hổ. Cậu cảm thấy mình bị lột trần dưới mắt
anh, dưới cánh tay anh đang dần ôm gọn cậu vào lòng.
– Dứt khoát hôm nay anh sẽ lấy hết không chừa cái gì lại cả. Em trốn không được
đâu, cam tâm tình nguyện dâng cho anh đi. – Minh Hàn tiếp tục thì thào vào tai
cậu mấy câu ngọt ngào làm người ta khó mà không đỏ mặt.
– Anh!…cái gì mà dâng…tại sao phải dâng…? – Anh Kỳ lắp bắp.
Cậu cố gắng đẩy Minh Hàn ra một chút rồi vội quay mặt đi vì sợ bị anh nhìn thấy
bộ mặt xấu hổ không biết giấu đi đâu của mình. Cho anh… dĩ nhiên sẽ cho nhưng
đòi ra miệng không biết ngượng như anh thiệt làm cho cậu không biết đối phó làm
sao. Anh Kỳ ước gì lúc này cậu làm như Tùng nói, nằm yên trên giường nhắm mắt
lại rồi thì anh muốn làm gì thì làm, còn hơn cái tình thế bây giờ thiệt kỳ cục.
– Sao vậy? Em không muốn anh sao? Hay anh không đủ hấp dẫn em, không làm em
động lòng hả? – Giọng anh chất vấn mà như chứa đầy mật và lửa làm cậu toàn thân
nóng ran.
– Không…
Minh Hàn đặt những nụ hôn nhẹ trên vành tai cậu rồi lướt nhẹ xuống cổ, cả người
Anh Kỳ co rúm lại vì những cảm xúc kỳ lạ. Anh Kỳ không phải chưa từng được anh
hôn, nhưng cảm giác bây giờ thực lạ, chắc là tại không gian này, nơi chỉ có hai
người và cậu cũng biết chắc anh không chỉ dừng lại ở những nụ hôn.
Môi cậu cảm nhận được môi anh, mềm mại, ấm áp. Vừa hồi hộp vừa chờ mong để mặc
cho anh mút mát môi mình, Anh Kỳ từ từ cảm nhận một cảm giác mờ mịt dâng lên.
– Mình cùng tắm nhé! – Minh Hàn vừa chuyên tâm ngấu nghiến đôi môi người yêu
vừa thì thầm.
Ôm Anh Kỳ vào người, anh để cho môi mình di chuyển khắp nơi trên mặt trên cổ
Anh Kỳ vừa di chuyển về phía bồn tắm. Chẳng mấy chốc bồn nước được xả đầy trong
khi anh vẫn tận tâm hưởng thụ hương vị trên người Anh Kỳ. Anh Kỳ triệt để làm
theo lời Tùng, mặc cho Minh Hàn kéo cậu tới đâu, làm gì trên người cậu. Cậu đáp
lại anh bằng vòng tay cũng ôm chặt lấy anh và đáp lại nụ hôn của anh trên môi
mình.
Cậu cảm giác được bàn tay tay anh đang tấn công trên làn da trần của cậu, áo
cậu đang bị mở, từng chiếc nút một bị tháo ra, mở rộng, cho tới khi tuột khỏi
hai cánh tay. Bàn tay anh vuốt ve khắp người cậu, lên xuống chà xát một cách
tham lam trên lưng, trên eo, trên ngực cậu. Môi anh cũng bắt đầu di chuyển ngày
càng thấp hơn, thấp hơn xuống thấp hơn. Anh Kỳ không nén được tiếng thở ngày
một nặng của mình. Cảm giác anh mang lại thật kỳ lạ, nó làm cả người cậu không
còn chút sức lực, đầu óc không còn chút sáng suốt nào để có thể suy nghĩ, cậu
chỉ có thể thuận theo những cảm xúc anh mang lại cho cậu.
Thắt lưng cậu đang bị mở, Anh Kỳ cảm giác rất rõ những nơi mẫn cảm, kín đáo của
cậu đang bị phơi bày, tháo bỏ tới đâu bàn tay và môi anh lại vuốt ve tới đó,
chẳng mấy chốc Anh Kỳ đã cảm nhận toàn thân cậu trần trụi áp vào anh cũng không
mảnh vải che thân.
Minh Hàn nhìn vào mắt người yêu một bộ thẹn thùng đầy xuân tình làm anh bị kích
thích không thôi chỉ muốn ngay lập tức ăn cậu, chiếm đoạt cậu, đi thật sâu vào
cậu. Nhưng anh vẫn còn đủ bình tĩnh để biết mình không thể đốt cháy giai đoạn.
Cái cảnh người yêu anh lo lắng chuyện ân ái mà phải trốn tránh xấu hổ đi tìm
người tư vấn thiệt làm anh…nghĩ tới thiệt tình chỉ càng làm anh khó mà khống
chế bản thân muốn ăn phứt cậu cho thật nhanh.
Bế Anh Kỳ trên tay nhẹ nhàng để cả hai chìm vào trong bể nước, nhẹ nhàng chà
xát kì cọ, anh đang kết hợp giữa tắm rửa và tiện tay kích thích cũng tiện hưởng
thụ luôn làn da tươi mát của cậu.
Anh Kỳ rũ đầu trên vai anh mặc cho Minh Hàn hết kỳ cọ hay rồi sờ sờ gì đó khắp
nơi trên người cậu. Anh Kỳ không dám ngẩng mặt nhìn thẳng vào Minh Hàn, nhưng
cậu càng không dám nhìn thì cảm giác trên người càng rõ. Anh xát xà phòng, dùng
khăn bông chà trên người cậu thỉnh thoảng lại hôn cơ thể cậu, nơi nơi đều tắm
rửa tới, nơi nơi đều chạm qua.
– Chỗ đó…để…để em tự tắm. – Anh Kỳ giọng hoảng hốt khi thấy Minh Hàn thản nhiên
tắm rửa nơi kín đáo của cậu chẳng chút chần chừ.
– Chỗ nào rồi cũng sẽ là của anh thôi mà, chỗ nào rồi anh cũng nhìn thấy hết,
chạm tới hết. Em cứ tập từ từ không cần xấu hổ. – Minh Hàn giọng đầy gian tà
nói bên tai cậu.
– …Anh không biết ngượng miệng sao? – Anh Kỳ chỉ có thể thỏ thẻ chống chế cảm
giác ngượng ngùng tràn ngập trong lòng khi nghe mấy lời sỗ sàng mà Minh Hàn vừa
thốt ra.
Tắm táp nhanh chóng cũng là chủ ý của Minh Hàn, anh muốn lần đầu tiên nên đặt
người yêu trên chiếc giường êm ái, ấm áp chứ không thể ở mấy chỗ chật chội khó
cử động như trong bồn tắm. Mang Anh Kỳ ra khỏi bồn tắm, anh lau khô cơ thể cậu
rồi quấn cậu trong tấm khăn lớn sau đó không chần chừ mang thẳng vào phòng ngủ.
Đặt cậu trên chiếc giường hộp cao cấp rộng lớn mềm mại, chắc chắn anh đã bỏ
công phu chọn lựa đặt hàng kỹ càng, giờ đây chiếc giường chễm chệ giữa phòng,
ra trải giường trắng tinh thơm mát. Anh Kỳ nằm lọt thỏm giữa chiếc giường rộng
lớn, cuộn mình trong chăn mềm, máy lạnh được Minh Hàn chỉnh nhiệt độ thật thấp.
Không vội, anh chỉnh cho đèn phòng dịu lại nhằm tạo một không khí mờ ảo ấm cúng
trong phòng, đưa cho cậu một ly rượu bảo rằng rượu “giao bôi”.
– Làm một chút nghi thức của ông bà để bách niên giai lão. – Minh hàn cười cười
áp sát vào người Anh Kỳ, cụng ly của mình vào ly của cậu tạo một tiếng vang
thánh thót.
– Ông bà mình làm gì có chuyện rượu giao bôi lúc này, hình như mấy cái này ở
phim tàu mới có.
– Ở đâu có cũng được mà, làm một ít cho có tinh thần.
Thực ra chủ yếu anh muốn chuốc Anh Kỳ chút rượu để dễ dàng cho những chuyện sắp
tới thì đúng hơn. Nhưng không biết Minh Hàn có kịp biết tửu lượng của Anh Kỳ
chưa, chắc phải cả chai mới có tác dụng. Dù vậy thì rượu giao bôi cũng tốt mà,
chỉ cần có tình cũng đủ say, thêm chút rượu để người ta dễ dàng phóng túng
buông thả một chút.
Khi hai ly rượu đã trống không được đặt qua một bên, Anh Kỳ chính thức bị ép
dưới cơ thể cường tráng, rắn rỏi của Minh Hàn, không cần cố gắng khống chế hay
phải chờ đợi nữa, thời gian của anh đã tới rồi. Không tấc da thịt nào trên
người cậu mà anh bỏ sót, không nơi nào có thể làm cho cậu cảm giác sung sướng
mà không chạm tới. Khi cả người cậu mềm đi trong vòng tay, anh có thể tự tin
làm bước quan trọng nhất. Anh Kỳ thót người, ngừng thở hết mấy giây khi vật lạ
xâm nhập vào cậu. Môi anh vẫn mân mê trên má cậu, liếm láp đôi môi đã mềm đi
mọng đỏ chư trái sơ ri chín cây. Cứ mỗi lần ngón tay anh đẩy vào thêm một chút
cậu lại một lần nín thở bấu chặt trên người anh. Thương yêu cậu nên Minh Hàn
không tiếc nhẫn nại, từng chút từng chút cho tới khi anh có thể tự mình đi vào.
– Không…đau…dừng lại…dừng lại Minh Hàn…
Bao nhiêu mờ mịt phút chốc tan hết khi Minh Hàn xâm chiếm cậu, ngay lập tức một
cảm giác đau nhói truyền tới làm Anh Kỳ tỉnh táo hẳn. Câu kêu thầm trong bụng.
– “Tới rồi, tới rồi. Giậy phút mà cậu lo lắng nhất cũng tới rồi”
Biết sẽ đau, sẽ phải qua ải nhưng cậu cũng không nhịn được kêu nài Minh Hàn
“dừng lại, dừng lại”. Cả người cậu đau đến toát mồ hôi. Minh Hàn ngừng lại
không tiếp tục đi sâu vào, anh âu yếm hôn cậu, trấn an.
– Không sao, một chút sẽ hết, anh không làm em đau, sẽ không đau. Một lát sẽ
rất dễ chịu, một lát thôi. Thả lòng người đi nào, Anh Kỳ, nghe anh nói không.
– … – Anh Kỳ chẳng trả lời được tiếng nào, bây giờ cậu chỉ có thể dùng hết sức
lực để chịu trận.
– Nếu em thực sự muốn dừng anh sẽ dừng. – Minh Hàn lại thủ thỉ bên tai cậu.
– Không…không sao… – Anh Kỳ lắc lắc đầu.
Khi cảm giác chính mình nơi tiếp nhận anh ngày càng dịu đi, một cảm giác dễ
chịu tràn ngập cơ thể anh Kỳ. Biết anh đúng, cậu có thể tin anh không làm cậu
đau và thả lòng người giao toàn bộ chính mình cho anh. Khi cậu đã thả lỏng
chính mình, Minh Hàn dễ dàng đi sâu vào cậu hơn, Anh biết mình đang mất dần
kiên nhẫn, anh không thể chờ thêm chút nào nữa khi mà cảm giác thỏa mãn sung
sướng khi đi vào cậu làm anh như điên lên. Anh động đậy thân mình, từng nhịp
tham lam chiếm hữu cậu, từ từ rồi nhanh dần cho tới khi từ đôi môi hồng ngọt
ngào đó không kềm chế được bật ra những tiếng rên khoái cảm, anh biết mình có
thể không cần nương tình, không cần khổ sở khống chế bản thân nữa.
Anh Kỳ oằn người dưới thân anh không ngừng bật ra những âm thânh làm say lòng
người. Tiếng da thịt va chạm, tiếng anh gọi tên người yêu âu yếm say mê. Âm
thanh Anh Kỳ thở càng ngày càng gấp gáp, cở thể cậu đáp trả sự âu yếm của anh
ngày càng nhiệt tình hơn, nồng nàn hơn.
Khi mặt trời ló dạng hai thân hình trần trụi vẫn còn ôm nhau ngủ chưa một ai
động đây, tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi cả mấy hồi dài Minh Hàn mới
động đậy trở mình. Anh nhướn cặp mắt ngái ngủ lên cố gắng nhìn đồng hồ rồi mới
quay nhìn Anh Kỳ còn đang ngủ say. Hôm qua anh làm cậu mệt chết rồi đây. Âu yếm
hạnh phúc hôn lên má cậu, hôn lên môi cậu cho tới khi cậu bắt đầu rung rung
hàng mi dài cự nự vì bị phá bĩnh.
– Em mà không dậy, anh hôn hoài một lát không kiềm chế được sẽ lại yêu em tiếp
đó.
Lời nói thật đủ uy hiếp, Anh Kỳ lập tức mở mắt. Cậu chau mày, miệng chu lên
giận dỗi.
– Anh còn muốn giết người phải không!!!!
– Không có không có, không thể ám sát em bây giờ được, anh còn muốn từ từ hưởng
thụ em suốt mấy chục năm nữa cơ, ngay bây giờ không thể chết được. – Anh vừa
nói vừa cười giòn, đem cậu ấp trong lòng.
– Đáng ghét, ai nói sẽ không làm em đau. Bây giờ nhìn xem, chỗ nào cũng đau…đau
chết người!!
Anh Kỳ rên rỉ, nằm yên thì thôi chứ động một cái thì toàn thân cậu chỗ nào cũng
đau. Nhất là cái nơi đã tiếp nhận anh tối hôm qua, cậu có cảm giác nó nặng thêm
mấy chục ký, chắc là có thể đủ lìa khỏi người cậu luôn rồi.
– Đau lắm sao, hay là mình hủy chuyến bay cho em nghỉ ngơi. – Minh Hàn lo lắng
nhìn nhìn rồi sờ mó khắp người cậu tình kiếm chứng tích gây đau.
– Ngày hôm qua sao anh không nhớ hôm nay chúng ta phải bay.
– Vì em hấp dẫn quá làm anh chẳng thể nhớ nhung chuyện gì khác nữa ngoài chuyện
được yêu em.
– Lại nói linh tinh. Không cần hủy chuyến bay, lên máy bay em sẽ ngủ tiếp.
Vậy là Minh Hàn lập tức giúp anh Kỳ vệ sinh thay đồ ăn sáng… quên ăn trưa rồi
cùng nhau ra sân bay. Tuần trăng mật của họ chính thức bắt đầu.
Lên được tới máy bay không biết Anh Kỳ chau mày chau mặt được bao nhiêu lần.
– Khó chịu lắm sao? – Mỗi khi thấy cặp mày của Anh Kỳ chau lại Minh Hàn lại lo
lắng hỏi.
– Không sao, đỡ nhiều hơn rồi.
Lên máy bay đúng như thông báo trước Anh Kỳ lại ngủ, dù gì với một người lần
đầu tiếp nhận như cậu ngay lập tức bắt lên máy bay ngồi thật cũng coi như làm
khổ cậu rồi. Minh Hàn thỉnh thoảng lại sửa sửa cái áo đắp trên người Anh Kỳ, đỡ
đầu cậu lại tựa ngay ngắn trên vai anh cho dễ chịu. Cũng may anh biết kiềm chế,
đêm tân hôn chỉ công thành chiếm đất cắm cờ đánh dấu lãnh thổ thôi đó nha, anh
mà thỏa mãn chắc chắn họ chỉ có cách hưởng tuần trăng mật ngay tại nhà. Nhưng cũng
may chẳng bao lâu nữa họ sẽ sánh vai nhau bước đi trên đại lộ Champ Elyseés,
hay Khải Hoàng Môn, sẽ cùng nhau ngắm thành phố hoa lệ phía dưới từ ngọn tháp
cao nhất thế giới, cùng đến thăm cung điện cực kỳ đồ sộ và lộng lẫy Versailles,
sẽ cùng nhau nhấp nháp ly cà phê nóng trên một quán cà phê vỉa hè lãng mạng nào
đó ngắm người qua lại, đến những cửa hàng mua sắm sang trọng hay đơn giản ở
trong vòng tay nhau hưởng mật ngọt ái ân, thanh nhàn hưởng thụ những ngày ngọt
ngào hạnh phúc bên nhau.
Trong khi Anh Kỳ cùnng Minh Hàn “động phòng” thì Vũ Phong và Tùng đánh một giấc
tới bảnh mắt cả hai mới ra xe thẳng tiến Đà Lạt, tới nơi cũng tối mờ tối mịt,
sau khi ăn một bữa tối lãng mạng với đèn nến ở nhà hàng cả hai mới chính thức
“động phòng”. Mà động phòng gì nữa, với cả hai thì trước cũng như bây giờ lúc
nào Vũ Phong muốn cậu mà chẳng đè ra mà ăn cậu tất tần tật không hỏi ý kiến
cũng chẳng báo trước. Ân ái một đêm rã rời Tùng mới lất cất ngồi dậy mặt mày
còn ngu ra chưa tỉnh đã nghe giọng Vũ Phong gọi.
– Em yêu, lại đây đi.
Đợi Tùng đến ngồi bên cạnh rồi Vũ Phong ôm eo cậu, tay thì mân mê chiếc nhẫn
cậu đeo.
– Thích không?
– … – gật gật – Anh nghĩ gì mà lại lấy nó làm nhẫn cưới thế, nhìn thấy thực làm
cho người ta hồi tưởng, cũng bất ngờ nữa?
– Thì anh muốn làm em bất ngờ mà. Chính nó là bà mối của chúng ta thì phải để
nó tiếp tục gắn kết chúng ta với nhau.
– Cám ơn anh. – Tùng cười, mân mê chiếc nhẫn. Bản thân nó khi đơn giản chỉ là
một đóa mai màu trắng trị giá đã mấy trăm triệu rồi bây giờ thêm thắt thứ nọ
thứ kia cậu không biết mình có an toàn ra đường với một vật như thế, cứ như mời
gọi kẻ gian.
– Chưa hết, còn có quà tân hôn cho em đây.
– Quà tân hôn? – Tùng lặp lại lời Vũ Phong chưa có chút giao động nào trong lời
nói.
Vũ Phong tạm buông Tùng ra, anh lấy từ chiếc phong bì to đùng trên bàn và rút
ra một xấp giấy là giấy đưa cho Tùng, rồi bình bình thản thản nhìn cậu.
– HẢ????????????????
– Thích không? – Vũ Phong giọng đầy chờ mong hỏi.
– Đưa em cái này làm gì? – Tùng trả lại anh xấp giấy tờ, cậu đứng lên đi rửa
mặt đánh răng.
– Em không thích à? – Vũ Phong cũng khó tránh có chút thất vọng khi thấy Tùng
không vui gì cả với món quà của anh.
– Em cần mấy thứ đó làm gì, anh lúc nào cũng…
– Anh lúc nào cũng làm sao? Đây là nhà anh, tặng người bạn đời có gì sai. –
Giọng anh lộ rõ vẻ không vui.
Tùng đứng im không nhúc nhích, cậu không biết nói làm sao bây giờ. Anh mang cả
ngôi nhà này cho cậu nhưng cậu yêu anh đơn giản yêu chỉ là yêu anh. Cậu chẳng
muốn nhúng vô mấy chuyện tiền bạc, gia sản rất phiền phức.
– Tại sao em không nhận? Hay còn giận anh chuyện trước kia nói em vì tiền lợi
dụng anh. Em không tin anh vì yêu em nên mới thật lòng muốn tặng một lễ vật
thật xứng đáng để thể hiện tình cảm anh giành cho em sao?
Nhận thấy Vũ Phong đã có nhiều thuốc súng trong lời nói, Tùng đành xuống nước.
– Em không có, em không giận anh chuyện cũ nữa. Em cũng không có không tin anh
thực lòng yêu em nhưng chuyện nhận cả một căn nhà…thực lòng em thấy sẽ rất kỳ
cục.
– Có gì kỳ cục chứ, em phải chấp nhận thôi. Cũng như người ta lập gia đình thì
mọi thứ của đối phương dù muốn hay không cũng phải quan tâm tới. Anh và em cũng
sẽ như vậy, việc của em cũng sẽ là của anh và của anh cũng sẽ là của em, không
chỉ một căn nhà nhỏ này, mà là tất cả những thứ anh đã kiếm được và sẽ kiếm
được trong tương lai và cả khi biết đâu anh sẽ trắng tay không chừng… Sở dĩ anh
chọn ngôi nhà này vì như em nói nó có nhiều kỷ niệm của anh và em . – Giọng Vũ
Phong đã dịu lại – À hay căn nhà chúng ta ở thành phố mới nhiều kỷ niệm hơn.
Nói rồi như phát hiện ra một ý tưởng hay ho hơn, Vũ Phong rú điện thoại gọi đi.
– Alo….ừ tôi đây…anh lo thủ tục chuyển căn nhà ở số …đường 3 tháng hai sang tên
Tùng giúp tôi nhé…ừ…làm càng nhanh càng tốt.
Tùng lao tới níu tay anh, cậu liên tục lắc đầu.
– Không, không em không nhận căn nhà đó…không được.
Vũ Phong nhìn cậu cười, rồi anh nói tiếp vào điện thoại.
– Khoan đã, cậu ấy không thích căn nhà đó…ừ hay chuyển khách sạn Wind cho cậu
ấy đi.
Tùng tá hỏa càng giật mạnh tay anh.
– Không được, em không phải không thích, mà là không thể lấy. Em không thể lấy
khách sạn đâu. Muốn quan tâm mọi thứ thì phải từ từ, từ từ đi.
– Vậy mang hai thứ chuyển tên cậu ấy luôn đi, khi nào cậu ấy quyết định thích
cái nào thì làm tiếp sau vậy. Anh chuẩn bị giấy tờ của võ đài luôn đi, cậu ấy ừ
một tiếng thì anh làm thủ tục cho nhanh…cậu ấy cần nhiều thứ để tập làm quen…
– Em lấy một căn nhà này là được rồi, được rồi. – Tùng vội la lên, gấp gáp.
Trời ơi… cái gì nhà rồi khách sạn rồi võ đài…cậu nghe mà muốn ngừng thở.
– Thôi được rồi, cậu ấy quyết định rồi không cần làm thêm cái gì nữa đâu.
Nói rồi anh ngang nhiên cúp điện thoại, cầm xấp giấy tờ đưa cậu.
– Em ký tên vào những chỗ đã đánh dấu sẵn là xong.
Tùng nhăn nhó thở dài, cậu chợt nhớ ngày đầu tiên cậu đặt chân vào căn nhà này
cũng bị anh lừa một cách ngoạn mục, hôm nay quay trở lại…bổn cũ soạn lại cậu
cũng không thoát, cũng bị y một thủ đoạn. Sao mà cậu ngốc thế. Ảo não ký vào
những nơi đã được đánh dấu xong trả lại cho Vũ Phong, anh cười hài lòng. Ông
anh của anh đem nguyên căn hộ cao cấp tặng Anh Kỳ, anh dĩ nhiên không muốn thua
kém, nhưng anh biết Tùng rất thích căn nhà này nên anh muốn đem nó tặng cho cậu
dù anh thấy không hề xứng đáng. Nhưng thôi, cậu thích là được.
Nhìn mặt Tùng thiểu não anh cười kéo cậu vào lòng.
– Làm sao vậy, có ai nhận quà mà cái mặt đưa đám như em đâu.
– Anh lại ăn hiếp em. – Tùng than thở.
– Sẽ còn dài dài, mãn đời chúng ta nữa mà. Không cần mỗi lần đều nhăn như vậy,
sẽ mau già.
– Mãn đời?!! Em sẽ bị anh ăn hiếp mãn đời…không chịu!!!
– Muộn rồi cưng ạ.
Hết
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian